2015/01/23

Không Ai Vì Tôi

Tôi đang mê man tôi lang thang ... vì ai cũng thế thôi.
Chẳng ai cần tôi ... hết ... nhìn ai cũng xa xôi.
Vậy bao lâu nay là vì ai .. Vì ai .. Vì ai ?
Tôi đã dấu những nỗi đau trong vai nụ cười ?
Vậy bao lâu nay là vì ai .. Vì ai .. Vì ai ?
Tôi bỏ lại tôi ở một nơi thoáng qua ?
Mà không ai vì tôi.. !
Ok mình viết ... đêm nay cho 2 gã bơ vơ..
Anh khắc tên tôi , tôi nhắc tên anh trên dòng lyric gạch xóa lơ thơ,,
Người ta nói a đã có tất , nhưng điều tôi thấy chỉ là lòng khó vất ...
Anh gánh trên vai , tôi vác trên lưng , những gì hiểu thấu chỉ có trời với đất .
Như con sói hoang vẫn gầm rú từng đêm ..
Như ánh trăng kia vẫn buồn cô độc , hết
 tròn lại khuyết ..
Đừng thêm đời tôi vào sách đỏ .. bởi hạnh phúc sẽ làm tôi chết vì nó.
Đến hết lí do thì họ nói ghét anh ... rồi vết chì đó ..
Gạch xóa lem nhem bản vẽ đời ta đã ko còn lối thoát ..
Bối rối , phân vân lưỡng lự , run sợ , anh nắm lấy tôi .. quát ..
Cuộc đời càng tối .. lòng mình phải sáng , đừng cố chết vì sân si ..
Ta tin lầm người , người chẳng tin ta cuối cùng mới biết đó là chân lí.
Nếu đem lòng mình cho người ta coi là ngu si ..
Vậy thì ta sẽ trở thành tâm điểm của sự ngu dốt giữa một chu vi ..
Đôi tay này là vì ai .. mà trở nên chai xạm và xù xì ..
Bàn chân giờ càng thêm mỏi là bởi vì ai mái tóc mờ cũ kĩ ....
Có ai nhận ra ... ta ...đang ... chơ vơ giữa hố sâu
Cô đơn mệt nhoài ... Đôi chân ta không muốn bước mau.
Tôi chỉ muốn khóc để quên ... bao nhiêu tâm tư lâu nay tôi đã kìm.
Tôi hoang mang ih ah .. họ đang đưa tôi về một cõi mông lung thật kỳ lạ
Tôi không quen ai.
Ai cho tôi một nơi dừng chân ... để tôi không rơi ... tự do
Hãy níu tôi đi dù là đang gượng ép ... mà thôi
Tôi cô đơn ... bơ vơ ... trong góc tối
Tôi chênh vênh ... ngây ngô
Sao nhìn lại kề bên chẳng thấy ai ...

2014/08/29

Hãy Thổ Lộ Trước Khi Quá Muộn

Khi bạn yêu một ai đó đến cháy bỏng mà chưa dám thổ lộ tình cảm của mình, thì đó là một sai lầm. Tình yêu đơn phương sẽ chỉ làm bạn đau khổ. Bạn hãy sống thật với trái tim mình, để con tim nói lên lời yêu thương với trái tim người ấy.
Vì ta chỉ hạnh phúc khi con tim biết yêu, nên bạn đừng ngại ngần nói lời yêu khi con tim bạn đang yêu, đang rung động trước người ấy.
Để đến khi nửa kia cuộc đời bạn, đã rời xa bạn thì nhiều người mới giật mình tỉnh ngộ: “Giá ngày đó mình không tự ti về bản thân, không nhát gan, và không mặc cảm vì nhà nghèo… thì tôi có thể thổ lộ tình cảm của mình dành cho người ấy một cách dễ dàng” nhưng tất cả đã là quá muộn khi mà người ấy không còn ở bên bạn.
 Bạn hãy ngỏ lời thổ lộ tình yêu của mình đến với người mà bạn đang yêu thương trước khi quá muộn, bạn đừng im lặng, bởi vì sự im lặng lặng đó có thể làm bạn sẽ đánh mất họ mà chưa kịp thốt ra lời nào.Trong tình yêu không có chỗ cho sự nhát gan, sự tự ti về bản thân, và lại càng không nên có sự mặc cảm giàu nghèo. Bởi khi đã yêu nhau thì mọi chuyện thật dễ dàng. Và cũng có ai biết được ngày mai mình sẽ ra sao!
 Vẫn biết trong xã hội hiện đại như ngày nay, thì vật chất có thể nói là thứ không thể thiếu của mỗi người. Nhưng xét cho cùng thì vật chất cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài, dễ tan vỡ. Cái chính là tình yêu thương từ cả 2 phía... bởi tình yêu là sự xây dựng một tổ ấm mà ở đó con người được thể hiện tình yêu từ trái tim mình và làm cho tổ ấm đó ngày càng phát triển về vật chất lẫn tinh thần. Nên trong tình yêu thì mỗi người trong chúng ta đừng quá bi quan về hoàn cảnh của mình.
 Vẫn biết nói lời yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Nhưng nếu bạn không mạo hiểm thì bạn sẽ là người thất bại trong tình yêu. Bởi vì tình yêu - là một món quà mà nó chỉ có thể có được khi được trao đi và nhận lại.
 Trong mọi lĩnh vực thì trên đường ta đi không phải lúc nào cũng đều được trải hoa hồng, và trong tình yêu cũng vậy. Không phải lúc nào cũng như chúng ta mong muốn, nhưng sẽ đau khổ hơn nhiều khi bạn yêu một người, mà bạn không đủ dũng khí nói cho người ấy biết tình cảm của bạn dành cho người ấy đến nhường nào?
 Có lẽ ai trong chúng ta cũng vậy. Thỉnh thoảng, ta không nhận ra ai mới là người quan tâm đến ta thật lòng. Cho đến khi họ rời bỏ ta. Cho đến khi ta mất họ vĩnh viễn. Để rồi ta chỉ còn biết ôm hận và đau khổ một mình. Bởi vì thời gian trôi qua thì sẽ không bao giờ trở lại
 Nên mỗi người đang yêu hãy thổ lộ tình yêu của mình với người mà bạn yêu thương. Tình yêu là khi chúng ta chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nói với người đó rằng ta yêu họ biết nhường nào.
 Bạn chưa cần đến 3 giây để nói “anh yêu em” hoặc ngược lại…thì tại sao bạn không nói những lời yêu thương nhất đến người mà bạn yêu thương khi vẫn chưa là quá muộn.

2012/08/17

Tuổi Hồng Thơ Ngây


                                              Áo Lụa Đường Quê.
                                                                         ( Hoàng Long Phụng )
                                                              Trước sân anh thơ thẩn
                                               Mắt đăm đăm mãi nhìn
                                               Chờ em về qua ngỏ
                                               Hồn anh dường đê mê
                                               Tiếng reo vang trong gió
                                               Đôi mắt nhung dịu hiền
                                               Em về tà áo lụa
                                               Tung bay trên đường quê....
                                                                   ( Tặng :Thanh Hồng  )




                                                           Vội Vàng Chi Lắm.
                                                               ( Hoàng Long Phụng )
                                                                    
                                                           Vội vàng chi lắm Bạch Yến ơi
                                            Chầm chậm cho mình hỏi một câu
                                            Về đến đầu sông khoan nghỉ đã
                                            Ghé miền Tân Mỹ tỏ tình ngay
                                            Suốt mấy năm nay hồn mơ mãi
                                            Chỉ một lòng son muốn giải bày
                                            Này Bạch yến ! Ta còn quên chút nữa
                                            Câu thơ suy nghĩ tặng nàng đây.
                                                                                                                  
                                                           ( Tặng : Bảo Yến _ Lưu Bút Ngày Xanh. )     
                                       
                                                         Hồn Cúc.
                                           ( Hàn mặc Tử )
                                             Bấy lâu sát ngỏ chẳng ngăn tường
                                            Chẳng dám thò tay sợ lấm hương.
                                            Hôm nay xiêm áo tề chỉnh quá
                                           Dám ôm hồn cúc ở trong sương.
                                                                 
                                           ( Tặng : Ánh Phong _ Lưu Bút Ngày Xanh )

                            
                                 Trường Huyện.
                                             ( Nguyễn Bính )
                                           Học trò trường huyện ngày năm ấy
                                           Em tuổi bằng anh lớp tuổi thơ.
                                          Những buổi học về không có nón
                                          Đội đầu chung một lá sen tơ.
                                          Lá sen tươi mát,hương thơm ngát
                                         Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ.
                                         Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc
                                         Theo về tận cửa mới tan mơ.
                                         Em đi phố huyện tiu đìu quá
                                         Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi.
                                         Mãi đến hôm nay anh mới biết
                                         Tình ta như chuyện bướm xưa thôi.

                                        
                                                                                            
                           Đừng Quên Quá Khứ
                                      ( Hoàng Long Phụng )
                                           Tôi sợ ngày mai tôi xa bạn
                                           Xa những gì trước kia tôi có.
                                           Tôi sợ bạn cũng sẽ quên tôi.
                                           Quên những kỉ niệm mình đã có.
                                           Quên thời áo trắng tuổi mộng mơ.
                                           Quên cả lớp tụi mình...
                                           Một lớp,những người ngộ nghĩnh,
                                           Và cũng rất vui tươi...
                                           Nên bạn ơi ! đừng quên nhé !
                                           Nếu bạn lãng quên.
                                           Thì lương tâm bạn sẽ không tha thứ.
                                           Tâm hồn bạn sẽ không được thảnh thơi.
                                           Nên mình mong những người bạn của mình.
                                           Đừng quên quá khứ....
                                           ( Tặng : Hoàng Trinh _ lưu bút ngày xanh )
                                         
                                                                                    
                                                                              
                                                                                                                                                    

2012/01/14

Dừng Laị Để Bắt Đầu

Tình yêu nào cũng cần có tjme để nhận ra,rốt cuộc aj mới là một nữa đích thực của mình ,và dừng laị ko yêu nữa cũng là một cách để mỗi người tìm cho mình một khoảng lặng cần thjết và bước tjếp.
Có rất nhjều người đến và đj trong cuộc đời của bạn.Có những người để laị njềm vuj ,njềm hạnh phúc và cũng có những nỗi đau khó nguôi ngoai.
Nhưng cuộc sống là thế,nếu ai đó khjến bạn đau buồn,thì chắc hẳn sẽ bù đắp cho bạn một người nào đó để xoa dịu đj nỗi buồn đó.
Mỗi người có một cách xoa dịu nỗi đau của mình,người cất gjấu nó vào sâu thẩm trong lòng,người tìm đến sự sẽ chja.Nhưng cũng có ngườj gặm nhấm nỗi đau để nó mãj không "liền sẹo".
Hãy nhắm mắt vào và tự xóa đj những gì ko tồn taị trong tráj tjm và những yêu thương vụn vỡ của ngày hôm qua,hãy để nó tự ra đj theo gjó.Để mỗj ngày ta thức dậy với một tâm hồn thật trong trẻo.
Hay ta tự tạo cho mình một file mang tên " file kỉ njệm " rồi tấc cả những gì bạn cố quên mà vẩn nhớ,bạn đêm ra sắp xếp laị,Nén chúng laị, Cut ,rồi Paste tấc cả vào file này và bạn hãy gjấu nó vào một chỗ khuất để mỗi lần mở '' máy " ra ta ko nhìn thấy nó nữa.Bởi cái qúy gjá nhất trên đời này ko phảj là cáj mình chưa có được,cũng ko phảj là cáj mình đã mất đj.mà cáj qúy gjá nhất trên đời này là cáj mình đang có.
Cảm ơn qúa khứ,trân trọng hjện tạj và hướng tớj tương laj.Nghe thì có vẻ máy móc, câu chữ.Nhưng thực sự là như vậy không tự khích lệ và động vjên mình thì aj ....? thì aj sẽ làm vjệc đó thay mình đây ...! Có aj đó đã nói rằng ; nếu mình ko tự nâng mình dậy, thì ngay cả khj có ngườj muốn nâng mình dậy,thì mãj ta vẩn ko thể nào đứng lên được.
Hy vọng rằng bạn sẽ  đứng lên sau khj đã vấp ngã,để đj tjếp con đường đang đợj bạn phía trước.vì hạnh phúc sẽ đến vớj những aj bjết chờ đợi........

2012/01/09

Cảm Ơn Em Đã Đánh Mất Anh

Có khj nào bạn trải qua những day dứt của một tình yêu,có khj nào chja tay một tình yêu và bạn không còn tjn vào một tình yêu nữa sẽ đến với mình...?
Bạn bjết không?chỉ có tjme mới hjểu được gjá trị của tình yêu.Có những tình yêu mới đj qua,nhưng tjme sẽ chỉ cho chúng ta rằng,tình yêu đích thực của mình đang đến ngay sau đó.Bởi duy nhất tjme mới hjểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này.

sẽ có người chờ bạn và nắm tay bạn nơi cuối con đường


"Tình yêu,đó là vẽ đẹp vĩnh cửu của sự bất djệt của con người"(Victor Hugo ).
Bạn đã từng nghĩ người ấy là duy nhất,nhưng rồi bạn cũng nhận ra cuộc đời đâu phảj là cổ tích.
Cuộc đời như những bản tình ca dịu dàng,thjết tha như chưa hề củ,nhưng chẳng đoạn đjệp khúc nào lặp laị.Như chính người ấy không phảj đjệp khúc của đời bạn.không nhất thjết phảj sống trong qúa khứ dằn vặt và mãj khổ đau khj tình yêu vì lý do nào đó đã rời bỏ bạn.
Hãy cứ tự tjn,sống thật tốt cuộc sống của mình,vì rồi tjme qua đj sẽ có một người mở một bản nhạc nhẹ vào mỗj buổi sáng bạn thức dậy,sẽ trồng hoa vào khu vườn nhỏ của bạn,loài hoa mà bạn yêu thích nhất,và nhất định sẽ còn aj đó yêu thương,đợi chờ bạn ở phía cuối con đường bạn đang đj....
Cảm ơn aj đó đã đánh mất bạn để bạn nhận ra tình yêu đích thực của mình.....!

2011/04/21

Nhật Ký Cây Lá & Gjó

                         Các bạn vừa nghe xong ca khúc Cây lá và gió. rốt cuộc lá ra đi vì sự theo đuổi của gió,hay bởi vì cây không yêu cầu lá ở lại.mời các bạn theo dõi câu chuyện sẽ rõ.
                                 Cây...!
Lý do tôi được gọi là cây bởi vì tôi rất thích cây.Tôi thích trồng cây & chăm sóc chúng.
Lý do khác nửa là tôi thích ngồi dưới gốc cây đọc những cuốn tiểu thuyết mà tôi mới mua về.
Tôi đã hẹn hò với ba cô bạn gái hồi học phổ thông.Có một cô bạn gái mà tôi rất yêu mến, nhưng lại không dám theo đuổi nàng.Khuôn mặt nàng không đẹp, dáng vấp củng không, củng không có vẻ quyến rủ nổi bật nào.Nàng chỉ là một cô gái bình thường.
Tôi thích nàng.Tôi rất thích nàng.Thích vẻ ngây thơ, thích tính thật thà của nàng.Thích nét nhí nhảnh,thích sự thông mjnh và cả sự mỏng manh của nàng.Lý do tôi không theo đuổi nàng là vì tôi cảm thấy một người quá bình thường như nàng thì không hợp với tôi.Tôi củng sợ rằng sau khj chúng tôi thành đôi,thì những tình cảm tốt đẹp đó sẽ tan biến.Tôi củng sợ rằng những lời bàn tán của người khác làm nàng đau lòng.Tôi cảm thấy rằng nếu nàng là bạn gái của tôi, cuối cùng nàng sẽ là của tôi và tôi không từ bỏ tấc cả chỉ vì nàng.Lý do cuối cùng,nàng đã là bạn thân của tôi suốt ba năm.Nàng đã chứng kiến tôi theo đuổi những cô gái khác, và tôi đã làm con tim nàng thổn thức cả ba năm trời.
Nàng muốn trở thành một nữ diễn viên giỏi và tôi là một đạo diễn khắc khe.Khj tôi hôn người bạn gái thứ hai của mình,nàng tình cờ bắt gặp.Nàng khá bối rối, nhưng chỉ mĩm cười và nói"tiếp đi!"trước khj chạy bjến mất.Hôm sau tôi thấy hai mắt nàng sưng mọng.Tôi cố ý không nghĩ đến điều gì đã làm nàng khóc,chỉ cười với nàng suốt ngày.Khi ai củng đã trở về nhà, nàng ở lại một mình trong lớp và khóc.Nàng không biết tôi trở lại lớp lấy đồ sau buổi đá banh.Tôi đã nhìn nàng khóc hơn một gjờ đồng hồ.
Bạn gái thứ ba của tôi không thích nàng.Đã có lần họ cãi nhau.Tôi biết rằng với tính cách của nàng,nàng không phải là người khơi nguồn cuộc cãi vã.Nhưng tôi vẩn đứng về phjá bạn gái tôi.Tôi quát nàng và ánh mắt nàng lộ vẻ sự kinh ngạc hãi hùng.Tôi đã không quan tâm cảm xúc của nàng và đi khỏi đó cùng người bạn gái.Hôm sau, nàng vẩn cười và đùa giởn với tôi như chưa có chuyện gì xãy ra.Tôi biết rằng nàng rất đau khổ,nhưng nàng đâu biết rằng trái tim tôi cũng tan nát như nàng.
Khi tôi chia tay người bạn gái thứ ba, tôi mời nàng đi chơi.Sau khi đi chơi một ngày,tôi bảo tôi có chuyện muốn nói với nàng.Thật trùng hợp, nàng cũng bảo có chuyện muốn nói với tôi.Tôi kể với nàng mối tình vừa chấm dứt của mình và nàng kể với tôi chuyện nàng đang hẹn hò.Tôi biết gã đó.Hắn theo đuổi nàng khá lâu.Đó là một anh chàng đầy sức sống, năng động và thú vị.Chuyện hắn theo đuổi nàng là đề tài tán gẩu trong trường lâu nay.
Tôi không thể bày tỏ cho nàng biết con tim tôi đau khổ ngoài việc mĩm cười và chúc mừng nàng.Khi tôi về tới nhà,lòng tôi tan nát đến nỗi không chịu được.Cứ như hàng tấn đá đè lên ngực tôi.Tôi KHông Thở được, muốn hét cũng không xong.Nước mắt tuôn trào và tôi đổ sụp, oà khóc.Đã bao lần tôi thấy nàng khóc vì một chàng trai hầu như không biết sự hiện diện của nàng.
Suốt thời gjan tốt nghiệp,tôi đọc một tin nhắn trong điện thoại,tin được gữi cách mười ngày khj tôi đổ sụp và oà khóc.Tôi chư đọc nó trước đó.Tin nhắn viết:"Lá ra đi vì sự theo đuổi của gió.Hay bởi vì cây không yêu cầu lá ở lại".
 Lá...!
        Thời Trung cấp tôi thích sưu tầm những chjếc lá.vì sao ư?
Bởi vì tôi cảm thấy rằng,một chiếc lá mà khj rời cái cây mà lâu nay nó bám vào,nó phải rất can đảm.
Suốt ba năm trung học tôi đã thân với một gã bạn trai.không phải quan hệ bồ bịch,mà là bạn bè thôi.
Nhưng khj "hắn" có người bạn gái đầu tiên,tôi đã trãi qua một cảm giác mà tôi bao giờ có -ghen.vị chua xót của một trái tjm không thể được mô tả như vị chua của chanh.Mà nó giống như 100 trái chanh chua loét.chua chát đến tận cùng.Họ chỉ cặp với nhau được hai tháng.Khj họ chja tay,tôi giấu đi sự hạnh phúc tột cùng của mình,Nhưng chỉ một tháng sau,hắn lại cặp với một cô gái khác.
Tôi thích hắn và tôi biết hắn thích tôi.Nhưng sao hắn lại không theo đuổi tôi?Hắn yêu tôi,tại sao hắn không mở lời trước?Bất cứ khi nào hắn có bạn gái mới,lòng tôi tan nát.Theo thời gian,trái tim tôi đau đớn,Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng đây chỉ là tình yêu đơn phương.Nếu hắn không thích tôi,tại sao hắn lại đối xử rất tốt với tôi.Điều đó vượt ra khỏi cách bạn thường làm với một người bạn.
Thích một ai đó thật đau tjm.Tôi có thể biết sở thích,thói quen của hắn.Nhưng tôi không bao giờ nhận ra được thứ tình cảm hắn dành cho tôi.Hẳn bạn không muốn tôi,một đứa con gái,đi mở lời với hắn chứ?. dầu thế, tôi vẩn muốn được bên cạnh hắn,yêu hắn.Hy vọng một ngày nào đó,hắn sẽ đến và yêu tôi.Tôi như chờ tiếng chuông điện thoại từng đêm,muốn hắn gửi tjn nhắn cho tôi.Tôi biết cho dù bận rộn cỡ nào,hắn vẩn luôn dành thời gian cho tôi.Chính vì thế,tôi đã chờ đợi hắn.Trải qua ba năm như thế cực kì khó khăn và tôi đã thật sự muốn buông.Đôi khj tôi tự hỏi,liệu có nên tiếp tục chờ không.Nổi đau và thương tổn,tình thế tiến thoái lưỡng nan theo tôi ròng rã ba năm trời.Mặc
Cho đến cuối năm thứ ba,một chàng trai năm cuối cấp bắt đầu theo đuổi tôi,Anh không ngừng theo đuổi tôi mỗi ngày.Từ việc từ chối thẳng thừng đến lúc tôi cảm thấy sẳn sàng để cho anh chiếm lấy một vị trí nhỏ bé trong tim tôi.Anh như cơn gió dịu dàng và ấm áp,cố thổi chiếc lá ra khỏi cây.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình không muốn cho ngọn gió này một vị trí nhỏ bé trong tjm mình nửa.Tôi biết ngọn gió này sẽ mang chiếc lá đang chìm sâu trong đau khổ này đi xa và đến một vùng đất tốt lành hơn.Rốt cục tôi lìa bỏ cây,nhưng cây chỉ mỉm cười và không bảo tôi ở lại.
"lá ra đi vì sự theo đuổi của gió.Hay bởi vì Cây không yêu cầu lá ở lại".
       ...Gió...!
    Tôi thích một cô gái gọi là lá.Bởi nàng quá phụ thuộc vào cây nên tôi phải là một cơn gió mạnh.
Một ngọn gió có thể thổi nàng ra xa.Ngày đầu tiên tôi gặp nàng là khj tôi mới chuyển đến trường mới được một tháng.Tôi trông thấy một cô gái nhỏ nhắn,đang xem tôi và một anh chàng lớp cuối cấp đang chơi bóng.Nàng luôn luôn ngồi đó.Một mình hoặc với bạn của nàng,dõi theo hắn.
Khj hắn chuyện trò với các cô gái khác,tôi thấy có ánh ghen tuông trong mắt nàng.Nhìn ngắm nàng trở thành thói quen của tôi.Như nàng thích nhìn hắn vậy.Một ngày nàng không xuất hiện.Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.Tôi không thể giải thích cảm xúc này là gì,đại loại như là không thoải mái.
Anh chàng đó củng không có mặt luôn.Tôi đi đến phòng học của họ,nếp bên ngoài và thấy hắn đang la mắng nàng.Nước mắt nàng tuông trào khj hắn bỏ đi.Hôm sau tôi lại thấy nàng ở chổ thường ngày,đang dõi theo hắn.Tôi bươc qua và mỉm cười với nàng,rút ra một mảnh giấy và đưa cho nàng.
Nàng rất ngạc nhiên,nàng nhìn tôi mỉm cười và nhận lấy mảnh giấy.Hôm sau nàg xuất hiện và đưa cho tôi một mảnh giấy khác và bước đi."Trái tim của lá quá nặng và gió không thể nào mang nàng đi xa được"."không phải vì trái tim lá quá nặng,mà bởi vì lá không bao giờ muốn lìa xa cây".
Tôi trả lời mảnh giấy của nàng như thế và dần dần nàng bắt đầu trò chuyện với tôi và chấp nhận sự hiện diện cũng như những cuộc điện thoại của tôi.Tôi biết người nàng yêu không phải là tôi.Nhưng tôi có lòng kiên trì,rằng một ngày nào đó tôi sẽ khiến nàng thích tôi.Trong vòng bốn tháng,tôi đã không dưới 20lần tỏ tình với nàng.Bất cứ lúc nào nàng cũng lái sang chuyện khác.Nhưng tôi không bao giờ rút lui.Nếu tôi quyết nàng phải là của mình,tôi sẽ dùng mọi cách để chinh phục được nàng.
Tôi cũng không nhớ bao nhiêu lần mình đã tỏ tình với nàng.Dù tôi biết nàng cố lãng tránh,nhưng tôi vẩn nuôi một tia hy vọng nhỏ.Hy vọng rằng nàng sẽ đồng ý là bạn gái của tôi.Tôi không nghe bất cứ hồi âm nào từ điện thoại.Tôi hỏi"ấy đang làm gì vậy?,Ấy không muốn trả lời ư?".Nàng đáp"mình đồng ý"."Hả?"Tôi không thể tin vào tai mình nửa."Minh đồng ý".Nàng đáp lớn.Tôi dập máy,nhanh chóng thay đồ ,dắt xe chạy đến nhà nàng.Đến nơi, tôi gọi nàng.Một lát sau nàng bước ra.Tôi ôm chặt lấy nàng."Lá ra đi vì sự theo đuổi của gió.Hay bởi vì cây không yêu cầu lá ở lại".

2010/10/13

Cà Phê Muối

Các bạn có thích uống cà phê ko?có bao giờ bạn thử uống 1 ly cà phê pha với muối chưa!?...
Tôi đã thử, và tôi dám chắc với các bạn rằng,cà phê muối thật khó uống.
Ấy vậy mà có người đã uống nó trong suốt 1 tjme dài đấy(40 năm).
Mời các bạn đọc câu chuyện sẽ rõ...
  Anh gặp nàng trong 1 buổi tiệc,lúc đó nàng rất nổi bậc, có nhiều chàng trai theo tán tỉnh...
  TRong khj đó anh lại rất bình thường, không có ai chú ý tới anh cả.Vào cuối buổi tiệc anh lấy hết can đảm mời nàng đi uống càfê với anh,nàng rất ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự nàng đã nhận lời.
Họ ngồi trong một cái quán rất dể thương,anh quá bối rối không biết phải nói gì,nàng cũng cảm thấy không thoải mái'làm ơn để tôi về"nàng nghĩ thầm như vậy...
Bỗng anh gọi người hầu bàn,"vui lòng cho tôi xin chút muối, tôi ,muốn bỏ vào cà phê".
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh, lạ quá...!Mặt anh ửng đỏ,nhưng rồi anh vẩn bỏ muối vào tách cà phê của mình rồi  uống.Nàng hỏi anh vẻ tò mò" sao anh có sở thích này?"
Anh đáp:" hồi còn nhỏ, anh sống gần biển,anh thích đùa giởn trên biển,anh có thể cảm nhận vị mặn của biển, cũng như ly cà phê có vị mặn này vậy.Bây giờ, mỗi khj anh uống cà phê có vị mặn,anh lại nhớ về tuổi thơ của mình,anh nhớ quê hương,nhớ ba mẹ hiện đang sống ở đó."
Nàng nhìn thấy hai mắt anh đỏ và giọng nói trở nên nghẹn ngào,nàng cũng thật sự xúc động.Đó là một cảm xúc thật lòng,từ trái tjm.Một người đàn ông có thể thổn thức về nỗi nhớ nhà,hẳn anh ấy phải yêu quê nhà mình lắm,lo cho quê nhà và có trách nhiệm với quê nhà.Rồi nàng cũng bắt đầu kể....
Kể về miền quê xa xôi của nàng,về thời thơ ấu ,về gja đình nàng.Quả thật là một cuộc chuyện trò thú vị...cũng là một mở đầu tốt đẹp cho câu cuyện của họ.
Rồi họ tiếp tục hẹn hò.Nàng nhận ra anh là một người đàn ông có thể đáp ứng đầy đủ mong muốn của nàng;anh biết chịu đựng, tốt bụng và ân cần.Anh thật sự là một người tốt mà suýt nữa nàng đã bỏ lỡ..
Ly cà phê muối
Cảm ơn ly cà phê có vị mặn của anh....!
Chuyện tình của họ cũng giống như bao chuyện tình dể thương khác, Công Chúa cưới Hoàng Tử ,rồi hai người sống hạnh phúc bên nhau...Và mỗi lần pha cà phê cho anh,nàng luôn bỏ thêm một tí muối,vì nàng biết rằng anh thích như thế.
40 năm sau ông qua đời và để lại cho bà một lá thư rằng:
Ảnh minh họa
"Em thương yêu...! hãy tha lỗi cho anh, tha lỗi cho lời nói dối suốt đời của anh.Đó là lời nói dối duy nhất anh dối em_về ly cà phê có vị mặn.Nhớ lần đầu tiên mình hẹn hò không em?Lúc đó anh quá hồi hộp,quá bối rối, thật sự anh muốn gọi thêm ít đường nhưng anh đã nói thành muối...Lúc đó anh thấy khó đổi lại quá, nên tấn tới luôn.Anh không bao giờ nghĩ rằng đó là cách chúng ta bắt đầu câu chuyện cùng nhau...!Nhiều lần anh muốn thú thật với em, nhưng anh sợ,vì anh đã hứa với lòng là không bao giờ dối em điều gì cả.
Bây giờ anh sắp chết,anh không còn sợ gì nữa nên sẽ nói thật với em...
Anh không thích cà phê có vị mặn,vị thật là ghê.Nhưng anh lại phải uống cà phê muối suốt cuộc đời mình!từ khj quen em,anh không bao giờ thấy hối tiếc về những gì anh đã làm cho em.Có em trong đời là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh suốt cuộc đời này.
Nếu anh có thể làm lại từ đầu,anh vẩn muốn được quen em và có em bên mình,thậm chí anh lại phải uống cà phê có vị mặn".
Nước mắt bà chảy xuống ướt hết cả lá thư...
Một ngày, ai đó hỏi bà"cà phê muối có vị thế nào?"bà đáp"ngọt lắm".